Cuộc đời như một khúc nhạc và con người có quyền lựa chọn mình có nên khiêu vũ với khúc nhạc đó hay là chỉ ngồi nghe. Tôi đã chọn khiêu vũ với giai điệu đó mất rồi!

Vũ khúc của tôi không phải là một bản nhạc đồng quê, cũng chẳng phải là điệu tango nóng bỏng. Tôi muốn vũ điệu đó là một khúc luân vũ của biển: thâm trầm, ôm ấp, gào thét, tàn phá và dịu dàng mãi mãi

Hãy tưởng tượng!

Hãy tưởng tượng bạn đang một mình trên chiếc thúng tre giữa biển đêm, chỉ có những ngôi sao trên bầu trời làm bạn, dẫn đường cho những ước vọng của bạn. Biển ở khắp xung quanh. Biển rất lặng lẽ, gợn sóng nhẹ nhàng vào mặt thúng làm nó nhẹ nhàng lắc lư theo ý muốn của biển. Bạn biết chắc rằng dưới chân bạn là mặt thúng tre, nhưng dưới cái thúng đó thì bạn chẳng biết gì cả (nó có rất nhiều nước đấy chứ). Có thể là một đàn cá, một vài con mực, hay vài con cá mập hoặc chẳng có cái quái gì cả ngoài nước biển. Ngoài tiếng vỗ của nước vào mặt thúng, âm thanh ở gần bạn nhất, chỉ có sự yên lặng tuyệt đối.

Hãy tưởng tượng cũng khung cảnh đó nhưng vào một đêm bão tố. Tai bạn gần như điếc vì những tiếng gió rít qua kẽ tai. Mắt bạn gần như mù vì nước mưa cứ trút vào mặt. Những người bạn (ngôi sao) trên trời cũng biến mất và bạn không biết đi về đâu. Chiếc thúng chòng chành dữ dội và bạn liên tục tát nước ra ngoài để cho điểm tựa duy nhất của bạn vào lúc này không bị lật úp. Bạn không có lấy một phút để suy nghĩ tại sao bạn phải lâm vào hoàn cảnh như vậy hay cuộc đời thật bất công. Đêm đó chắc chắn là bạn không muốn ngủ, bởi vì adrenaline liên tục tiết ra làm bạn lúc nào cũng tỉnh như sáo. Mặc kệ, đời đưa đẩy ta tới đâu thì tới.

Thật không may, một cơn sóng cao hơn mái đình làng bạn bao phủ chiếc thúng và lật úp nó. Bạn chìm trong nước, chiếc thúng đã đi đâu mất rồi. Xung quanh bạn chỉ là màu đen, nước biển làm rát bỏng đôi mắt bạn. Kì lạ thay, phía dưới này rất yên lặng, khác hẳn với sóng gió ào ào phía trên kia. Biển ôm ấp bạn, sức ép của nước làm bạn thấy lồng ngực mình dần nhỏ lại. Bạn không biết nên bơi theo hướng nào để lên mặt biển và bạn phải quyết định điều này thật nhanh. Bởi vì cơ thể bạn không được thiết kế để sống chung với biển.

Rồi bạn cũng lên được tới mặt biển, thật may mắn là chiếc thúng trôi không xa lắm. Bạn bò lên chiếc thúng và mọi thứ trở lại như khi cơn bão mới bắt đầu. Sóng và gió và nước, ở khắp mọi nơi và từ mọi hướng. Giữa muôn trùng vây.

Rồi kì lạ thay, bạn sống sót đến sáng hôm sau khi cơn bão qua đi. Bầu trời rất trong, gió nhẹ đến mơn man, cá chuồn bay theo từng đàn. Hình như chẳng con cá nào nhớ đến cơn bão đêm qua (ôi, những con cá lãng đãng). Hải âu lượn ở chân trời báo hiệu bạn sắp đến đất liền. Mọi mệt mỏi đêm qua tan biến và bạn chèo như điên về nhà. Đầu tiên bạn thấy tháp canh ở biển, rồi mái đình làng, rồi những cây phi lao, rồi những cây dừa, và bạn thấy những người khác, cũng ở trên những cái thúng giống như của bạn, có người về nhà như bạn, có người lại bắt đầu ra khơi. Rồi bạn cũng về tới nhà và ngủ một giấc rất rất dài, tôi đảm bảo là bạn sẽ mơ.

Sau tất cả những trải nghiệm trên, bạn sẽ muốn ra khơi lần nữa và muốn chết ở biển, dù nó không được thiết kế phù hợp cho cơ thể bạn.

Đó là một khúc luân vũ của biển.