Lưu Quang Vũ là nhà thơ có chất nam tính cuối cùng của Việt Nam, còn lại phảng phất mùi pê đê hết

“Tôi mua hào thuốc lá
Ngồi hút mà buồn thiu
Em yêu hay không yêu
Quan trọng gì mà phải khổ?

Muốn lên tàu đi đâu thật xa
Nhưng nhà ga đã sụp
Ngã tư mưa nhớ em
Vừa thương vừa trách giận
Sao chân em dẫm đạp
Lên những gì tôi yêu?”

Xã hội hiện đại đã quá kìm chế bản chất của nam giới, làm một người đàn ông thực sự với tất cả testosterone của mình giờ gần như là một điều bất khả. Với cách sống của phụ nữ hiện đại bây giờ, thà làm pê đê còn hơn (đánh không lại thì hãy gia nhập bọn họ)

PS: “Sài Gòn này, con đường nào cũng đẹp, nhưng đẹp nhất là con đường dẫn đến nhà em”